top of page

                           QUỐC TẾ         Cộng Sản Việt Nam         VIỆT NAM HẢI NGOẠI        Việt Nam Tự Do

TÂM THƯ

của

Ông Nguyễn Hữu Chánh

Tổng Bí Thư Đảng Dân Tộc Việt Nam

(Trong LỄ RA MẮT ĐẢNG DTVN, NGÀY 17-8-2003)

Thưa quý vị,

 

Ngày xảy ra biến cố 30/4/1975, tôi là một thanh niên độc thân 26 tuổi, chuyên viên ngành công chánh. Như bao triệu thanh niên khác, ở trong hay ngoài quân đội hai phía, tôi cũng đã thoáng có hy vọng ở tương lai của một đất nước vừa thoát khỏi chiến tranh bom đạn. Lúc đó, tôi đinh ninh rằng khi nước ta hết còn bị chia cắt, mọi người sẽ ngậm ngùi nhìn lại giai đoạn lịch sử tăm tối trước đó để hòa hiệp lòng người từ Bắc chí Nam, chấm dứt một giai đoạn phân hóa, tương tàn giữa những người đồng bào, đồng chủng.

 

Nhưng những gì xảy ra sau đó đã tiêu hủy gần hết niềm hy vọng tuổi trẻ của tôi. Nỗi đau đó đã thúc đẩy tôi mạnh dạn dấn thân vào con đường kháng chiến đấu tranh đầy gian truân, thử thách. Quãng đời tranh đấu cam go đó đã thúc đẩy tôi trôi nổi khắp nẻo đường đất nước để tìm cơ duyên cứu nước. Tiếc là, cuộc kháng chiến thiếu sự yểm trợ của quốc tế và cộng đồng người Việt ở bên ngoài đã mỗi ngày một khó khăn hơn, để đến năm 1982 tôi phải quyết định rời đất nước tìm điều kiện cứu nước từ hải ngoại.

 

Năm 1992, với hoài bão vẫn luôn nóng bỏng, tôi trở lại Việt Nam để hồi phục những hoạt dộng đã tạm đình hoãn ở 10 năm trước đó. Dù giai đoạn này không đưa đến những thành quả mặt nổi to lớn nhưng tôi rất trân trọng nó, vì nhờ nó, tôi đã có dịp gặp gỡ, quen biết và kết hợp được với rất nhiều người yêu nước đã và đang có mặt trong hàng ngũ nhà nước CSVN lúc bấy giờ. Những hiểu biết và cảm thông này đã cho tôi một niềm tin là công cuộc đấu tranh dân chủ hóa đất nước sẽ không phải là cuộc chiến đấu giữa người miền Nam và miền Bắc; cũng không phải là giữa những người không CS với những người đảng viên, bộ đội, viên chức CS; mà chắc chắn sẽ là giữa những người không chấp nhận đảng và chế độ CS với chính thiểu số cầm quyền của guồng máy độc tài, thối nát đó. Từ sự suy nghĩ ấy, tôi quyết tâm bằng mọi cách để mở một con đường hòa đồng và thống nhất cho dân tộc.

 

Con đường nhân bản đó là một chuỗi dài đầy cam go, thử thách, thăng trầm, hy vọng, thất vọng, lạc quan, bi quan, thành công, thất bại, với bao bài học vô cùng đắt giá. Các Chiến hữu của tôi và tôi đã đổ không biết bao nhiêu tiền bạc, công sức, mồ hôi, và cả máu cùng nước mắt để từng bước xây dựng một thực thể chính trị. Điều đáng khích lệ là sau 28 năm dài, một thành quả quốc tế vận rất đáng lạc quan, và một thực thể chính trị đã được thành hình. Đó là trình diện một Chính Phủ cứu nước trước quốc dân đồng bào. Tôi nghĩ là những ai trong vị trí của tôi cũng đã có thể cảm thấy hết sức an ủi, vui mừng. Nhưng thưa toàn thể quý vị, cá nhân tôi vẫn chưa hài lòng với các thành quả mà mình vừa đạt được. Không những thế, tôi lại còn đang trăn trở, thao thức nhiều hơn, vì điều tôi hằng mong đợi không phải là thành công riêng cho cá nhân mình, mà là cái thành quả sau cùng của công cuộc đấu tranh nhằm giải trừ dứt khoát sự lãnh đạo độc tài của Bộ Chính Trị - Đảng CSVN.

 

Thưa quý vị,

 

Tôi băn khoăn và đau khổ vì tôi là một người tương đối trẻ, bộc trực: Nói những gì mình tin là đúng và làm những gì mình nghĩ là nên làm. Tôi biết là cũng có rất nhiều người hiểu được lòng tôi, cảm thông cho trách nhiệm quá to lớn của tôi. Những lời động viên, khích lệ và cử chỉ đặt trọn niềm tin vào sự lãnh đạo của tôi đã cho tôi thêm nghị lực để mạnh bước dấn thân trên con đường cách mạng. Nhưng đó là con đường cách mạng thực sự ở trong nước!

 

Thưa quý vị, tôi làm sao có thể ung dung hài lòng với chức vụ Thủ Tướng Chính Phủ mà hơn sáu ngàn đồng bào đã tín nhiệm cho tôi một cách nồng nhiệt trong kỳ Quốc Dân Đại Hội tổ chức tại vùng Nam California (Hoa Kỳ) vào ngày 30/6/2002, khi lời hứa giải trừ nhóm thiểu số lãnh đạo Bộ Chính Trị - Đảng CSVN vẫn chưa thực hiện được? Tôi vui mừng làm sao được ở cái xứ tạm dung này khi đồng bào của chúng ta vẫn còn đang ngụp lặn trong điêu linh, thống khổ ở quê nhà và xã hội vẫn đang đắm chìm trong cảnh trạng thối nát, tham nhũng, bất công, nghịch lý.

 

Với những trăn trở dằn vặt đó, sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, tôi quyết định từ nhiệm chức vụ Thủ Tướng Chính Phủ Lâm Thời VNTD để chuẩn bị điều kiện thuận lợi cho chương trình đấu tranh trực diện với CSVN mà tôi đã chuẩn bị từ mấy năm qua.

 

Vào ngày 15/03/2003, sau khi hoàn thành trách nhiệm thành lập một Nội Các với nhiều người có tài, và có tâm với đất nước, đặc biệt là có sự yểm trợ hùng hậu về mặt quốc tế vận, tôi đã trình bày rõ ràng nhu cầu đấu tranh ở quốc nội và yêu cầu lãnh đạo Chính Phủ Lâm Thời Việt Nam Tự Do và Liên Đảng Việt Nam Tự Do chấp thuận cho tôi chính thức từ nhiệm, để có thể công khai tham gia và lãnh đạo Đảng Dân Tộc Việt Nam. Thật may mắn và an ủi cho tôi, khi lời yêu cầu ấy đã được các vị trong cơ phận lãnh đạo thông cảm và chấp nhận. Điều này nói lên rằng các Chiến hữu và Nghĩa hữu của chúng tôi nhận thức được vai trò quan trọng của Đảng Dân Tộc Việt Nam trong tiến trình giải trừ sự lãnh đạo độc tài của bộ chính trị - Đảng CSVN.

 

Thưa quý vị,

 

Sự hình thành của Đảng Dân Tộc Việt Nam là một bước ngoặt lịch sử vô cùng quan trọng. Ở thời điểm này, những người yêu nước từ nhiều xuất xứ và quá trình chính trị khác biệt đã đến với nhau bằng một tâm thức mới. Đó là làm một cuộc cách mạng thực sự cho quốc gia, dân tộc.

 

Nhận lời mời cùng đứng tên thành lập Đảng Dân Tộc Việt Nam và giữ trách nhiệm Tổng Bí Thư Đảng là một quyết định thể hiện niềm tin hai chiều. Đại diện các tổ chức đấu tranh cách mạng ở quốc nội (kể cả một số thành phần đã hoặc đang ở trong guồng máy CSVN song muốn từ bỏ CS) đã đặt trọn niềm tin ở con tim, khối óc và quyết tâm của tôi. Ngược lại, tôi cũng cảm thấy rằng sau nhiều năm liên hệ, thử thách đầy cam go, tôi cũng đã có thể tin tưởng mãnh liệt rằng những con người này có đủ bản lãnh, nghị lực và điều kiện để trở thành mũi nhọn của một tổng lực cách mạng có khả năng giải thể và thay thế chế độ độc tài CSVN.

 

Một điều tin tưởng lớn khác của tôi là con tim yêu nước nồng nàn của nhiều người có lòng vốn đã từng bỏ cả một khoảng đời đi đấu tranh vì hạnh phúc của đồng bào, vì sự độc lập của đất nước. Đến khi nhận thấy sự lừa đảo, phi nhân, phi dân chủ và thối nát của Đảng CSVN, những con người này đã quyết định tiếp tục đấu tranh. Sự khác biệt chỉ là, ngày trước thì đứng dưới ngọn cờ CS để nhuộm đỏ miền Nam, thì bây giờ trở về dưới ngọn cờ Dân Tộc để đánh đổ Bộ Chính Trị Đảng CSVN.

 

Thưa quý vị,

 

Niềm tin vào con người không dễ dàng mà có được. Chúng tôi đã nhiều lần cùng nhau khách quan và thẳng thắn nhìn lại giai đoạn lịch sử cận đại vừa qua và hỏi rằng: Có phải chăng nửa thế kỷ qua là một giai đoạn dân tộc Việt Nam bị các thế lực quốc tế xô đẩy vào tình trạng vong thân, vong bản – một giai đoạn mà phần lớn dân tộc chúng ta đã bỏ quên các giá trị thiêng liêng truyền thống của mình để chạy theo những chủ nghĩa ngoại lai là CS và Tư Bản? Có phải chăng vì quên đi tinh thần tự quyết của dân tộc mà chúng ta đã bị cuốn hút vào ảnh hưởng của ngoại bang, dẫn đến cuộc chiến tranh tương tàn, xâu xé lẫn nhau trong suốt mấy chục năm trời, làm bao triệu sinh linh phải hy sinh oan uổng?

 

Chúng tôi cũng đã tự bảo nhau: Người Việt Nam chúng ta sinh ra đâu phải để trở thành CS hay Tư Bản, để từ đó phân hóa, hận thù, chém giết lẫn nhau? Có gì đau lòng hơn khi hai phần dân tộc khác nhau bị đẩy vào vị trí phải cầm súng bắn giết nhau cũng chỉ vì hai chữ độc lập của đất nước và hạnh phúc của dân tộc? Và có phải chăng đã đến lúc chúng ta phải thẳng thắn với nhau một điều là tất cả chúng ta, từ nhiều thế hệ qua, đều là nạn nhân của một hoàn cảnh lịch sử hết sức phức tạp, éo le và tăm tối? Nếu là thế thì cũng đã đến lúc để chúng ta tiếp tục cuộc cách mạng giải cứu nhân dân và dựng xây lại đất nước với một tâm thức mới.

 

Từ góc nhìn lịch sử đó, chúng tôi nhận diện được nhau và đã kết hợp chặt chẽ với nhau để hình thành Đảng Dân Tộc Việt Nam.

 

Đối với giai đoạn lịch sử vừa qua, chúng tôi trân trọng các giá trị không thể phủ nhận được song quan niệm rằng: muốn giải quyết các bế tắc chính trị hiện nay, chúng ta phải có can đảm nhận diện nguyên nhân của nó. Đó là chúng ta không thể để cho mặc cảm tự tôn và tự ti của quá khứ tiếp tục trở thành những chướng ngại cản trở công cuộc cứu nguy đất nước và xây dựng lại xứ sở. Chúng ta phải mạnh dạn dứt khoát với quá khứ. Sự dứt khoát đó là những người yêu nước và yêu dân chủ, tự do, ngày nay phải đứng lên với một tư thế mới là người Việt Nam; chứ không phải là người Cộng Sản, Cộng Hòa hay Tư Bản nữa! Những hận thù, định kiến phải được thay thế bằng một trận tuyến mới, là những người không chấp nhận chế độ thối nát, độc tài hiện nay, đối đầu với cái thiểu số độc tài Bộ Chính Trị - Đảng CSVN.

 

Chúng tôi nhấn mạnh và chỉ đích danh “Bộ Chính Trị - Đảng CSVN” vì chúng tôi nhận thức được rằng thảm trạng đất nước ngày nay là trách nhiệm của một thiểu số cuồng tín, độc tài và bảo thủ trong guồng máy lãnh đạo CSVN. Đó là Bộ Chính Trị - Đảng CSVN – là thành phần duy nhất cần phải loại trừ. Các thành phần khác trong guồng máy đảng và nhà nước chỉ là nạn nhân của một hoàn cảnh lịch sử, cần phải được cảm thông một cách chân thành trong tình nghĩa đồng bào và tình yêu thương bao la của dân tộc. Tôi muốn nhấn mạnh điều này vì tôi quan niệm rằng chỉ có tình dân tộc mới đủ lớn để bao dung cả một dân tộc. Tôi nhấn mạnh tình đồng bào vì dù gì đi nữa, chúng ta vẫn là đồng bào với nhau. Chúng ta chỉ chống lại những kẻ mà đến giờ phút này, vẫn còn ngoan cố để tiếp tục phục vụ, bao che cho cái thiểu số tội lỗi đầy dẫy ở Bộ Chính Trị đảng.

 

Đặc biệt, chúng tôi nhìn nhận sự hy sinh của những người đã đóng góp trong công cuộc kháng chiến chống thực dân, ngoại xâm, cũng như những người đã kiên trì đóng góp cho công cuộc đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam trong suốt gần 30 năm qua. Chúng tôi trân trọng ghi nhận sự can trường, dũng cảm của nhiều nhà trí thức yêu dân chủ, tự do, đã chấp nhận hiểm nguy vạch trần bản chất độc tài phản tiến hóa của chế độ. Chúng tôi hy vọng và tin tưởng là những người yêu nước trong các thành phần dân tộc khác nhau sẽ sớm gác qua được những định kiến, mặc cảm của quá khứ để cùng đến với nhau dưới ngọn cờ Đảng Dân Tộc Việt Nam. Chúng tôi quan niệm rằng Dân Tộc là mẫu số chung, là tụ điểm đoàn kết, chứ không phía nào phải “chiêu hồi” phía nào. Nhân đây, tôi xin phép được có lời tâm tình đặc biệt với những người yêu nước vẫn còn vướng mắc trong guồng máy đảng và nhà nước CSVN.

 

Thưa quý vị,

 

Đã là những người yêu nước, chắc chắn quý vị cũng đều có nhận xét về hiện trạng đất nước không khác chúng tôi. Đó là, khi nhân loại bước vào thế kỷ 21, đại đa số các nước trên thế giới đã được hưởng dân chủ, tự do, ấm no và tiến bộ thì tại Việt Nam, gần 80 triệu đồng bào ruột thịt của chúng ta vẫn chưa có được một điều kiện sống tối thiểu, ở cả mặt tinh thần và vật chất. Không những thế, hằng ngày quý vị phải chứng kiến bao cảnh tượng phi lý, bất công, băng hoại của xã hội mà đảng và chế độ độc tài CSVN đã tạo ra. Chúng tôi tin là quý vị đau lòng lắm, và uất hận lắm! Quý vị đã từ bỏ gia đình, hạnh phúc cá nhân và cả mạng sống nữa để đi theo đảng “làm cách mạng” đâu phải là để tạo ra một xã hội xấu xa, tồi tệ, bất công như thế? Hàng triệu đồng chí của quý vị đã nằm xuống vĩnh viễn, nhiều trăm ngàn đồng chí khác đã phải mất đi một phần thân thể và hàng hàng lớp lớp con người đã mất cả tuổi thanh xuân cho sự nghiệp đấu tranh, đâu phải để cuối cùng nhìn thấy cảnh cả nước bị đói nghèo, người dân bị áp bức, bóc lột thảm thương, và hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt phải lưu lạc phương xa bán thân nuôi miệng và gia đình, hàng trăm ngàn trai tráng phải bỏ gia đình, làng mạc đi làm công, làm thuê trôi nổi khắp tận cùng quả đất. Do ai, lỗi tại đâu? Tất cả chỉ vì cái thiểu số cầm quyền bảo thủ, độc tài trong Bộ Chính Trị - đảng CSVN, chỉ vì cái chủ nghĩa Cộng sản lỗi thời, phản tiến bộ, phản dân chủ.

 

Thưa quý vị,

 

Trước khi có một số đề nghị cùng quý vị, chúng tôi muốn quý vị hiểu được rằng tôi nói lên những điều này như là tín hiệu tìm kiếm những “đồng chí mới” để cùng góp tâm sức thực hiện cuộc cách mạng này.

 

Chúng tôi không muốn dùng danh từ “đồng minh” cho sự quan hệ sắp tới của chúng ta, vì đó là cách gọi của người Hoa Kỳ cho những người bạn chiến thuật giai đoạn của họ.

 

Tâm tình mà chúng tôi gửi đến quý vị và những người Việt Nam yêu nước ở khắp nơi trong lá Tâm Thư này là tâm tình của một đồng bào với những người đồng chủng Việt Nam. Chúng tôi hy vọng rằng từ những lời tâm huyết này, chúng ta sẽ có dịp đến với nhau trong hàng ngũ Đảng Dân Tộc Việt Nam, bằng một tình đồng chí hoàn toàn mới, chứ không phải là thứ tình đồng chí chứa đầy thủ đoạn lợi dụng như đảng CSVN.

 

Chúng tôi chân thành và tha thiết kêu gọi sự mạnh dạn hưởng ứng và tham gia của quý vị. Chúng tôi cần và muốn có sự hiện diện, đóng góp của quý vị trong hàng ngũ Đảng Dân Tộc Việt Nam. Chúng ta không thay đổi được quá khứ nhưng chúng ta chắc chắn có khả năng thay đổi cục diện chính trị hiện nay của nước nhà. Chúng ta sẽ thay đổi vận mệnh của đất nước bằng sự vận dụng khéo léo các thế tương quan quốc tế, bằng ý chí và quyết tâm của nhân dân, bằng áp lực tổng hợp các biến động chính trị… chứ không phải bằng chiến tranh súng đạn nữa.

 

Hãy chứng tỏ với nhân dân và thế giới rằng quý vị là những người Việt Nam yêu nước, yêu dân chủ, tự do chứ không phải yêu chủ nghĩa Mác Lê hay Đảng CS. Chúng ta hãy hợp sức để thay thế họ, chấm dứt tình trạng đảng trị độc tài và thối nát hiện nay, vì thực tế cho thấy rằng Bộ Chính Trị - Đảng CSVN là những thành phần bảo thủ không thể nào thay đổi được.

 

Đừng chần chừ và do dự nữa! Hãy mạnh dạn đứng lên, công khai hay bí mật. Chỉ có sự mạnh dạn đó mới chứng tỏ được quý vị là những người thực sự không chấp nhận đảng và chế độ CSVN. Chỉ có phương cách đó mới có thể cứu được dân, cứu được nước và cứu chính quý vị cùng gia đình.

 

Thưa toàn thể quý vị,    

 

Suốt bao nhiêu năm qua dân tộc chúng ta bị các thế lực ngoại lai làm phân hóa và mâu thuẫn. Ngày hôm nay, Đảng Dân Tộc Việt Nam quyết tâm hòa đồng và thống nhất dân tộc. Chúng tôi hy vọng rằng những lời tâm tình, chia sẻ chân thành này sẽ là một tín hiệu tập hợp để những người yêu nước sẽ cùng đến với nhau trong một niềm tin mới nơi điểm hẹn lịch sử,  đó là Đảng Dân Tộc Việt Nam!

 

Hôm nay là ngày 17 tháng 8 năm 2003, tại Little Saigon, tiểu bang California, Mỹ quốc. Nhân danh là Tổng Bí Thư Đảng Dân Tộc Việt Nam, chúng tôi long trọng tuyên bố ngày ra mắt chính thức của Đảng Dân Tộc Việt Nam và trân trọng giới thiệu cùng toàn thể đồng bào thành phần Trung Ương Ủy Viên và Đảng Bộ Hải Ngoại của Đảng Dân Tộc Việt Nam.

 

Cầu mong các Đấng Thiêng Liêng luôn phò trợ cho quý vị và gia đình.

 

Kính chào đoàn kết và quyết thắng!

 

Nguyễn Hữu Chánh

Tổng Bí Thư Đảng Dân Tộc Việt Nam

Kính gửi:

 

- Toàn thể đồng bào ở trong và ngoài nước

- Những người yêu nước và yêu tự do, dân chủ ở khắp nơi

- Quý đoàn thể, tổ chức, hiệp hội Việt Nam quốc nội và hải ngoại

- Các Đồng chí thuộc Đảng Dân Tộc Việt Nam

 

Thưa toàn thể quý vị,

 

Vào ngày 17/4 vừa qua, tôi chấp nhận lời đề nghị của đại diện các đoàn thể đấu tranh cách mạng ở trong nước với vai trò Tổng Bí Thư của Đảng Dân Tộc Việt Nam. Đây là một quyết định lớn của đời tôi trong suốt quá trình đấu tranh cứu nước từ năm 1975 đến nay – là một quyết định mà tôi cảm thấy hân hạnh nhất cho cuộc đời một người dấn thân đi làm cách mạng để cứu nước.

Tôi chân thành cảm ơn sự tín nhiệm của các Chiến hữu trong Chính Phủ Lâm Thời Việt Nam Tự Do, các Nghĩa hữu trong Liên Đảng Việt Nam Tự Do, đã thông cảm và chấp nhận cho tôi được rời khỏi các trách vụ lãnh đạo Chính Phủ và Liên Đảng, để nhận lãnh một sứ mạng vô cùng quan trọng với Đảng Dân Tộc Việt Nam, nhằm trực diện đấu tranh với Đảng CSVN ở trong nước.

Tôi đặc biệt cảm ơn quý vị đại diện các tổ chức trong Mặt Trận Dân Tộc Tự Quyết ở Việt Nam, đã hoàn toàn tin tưởng ở thiện chí và quyết tâm của tôi.

Tôi đồng thời cũng xin cảm ơn các đồng chí Sáng lập viên Đảng Dân Tộc Việt Nam, đã tín nhiệm đề cử tôi vào vai trò lãnh đạo Đảng.

Trong bức tâm thư này, tôi xin phép được tâm tình, chia sẻ với quý vị một số suy nghĩ của tôi về công cuộc đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam để cứu nước và xây dựng đất nước của chúng ta.

I'm a paragraph. Click here to add your own text and edit me. It's easy.

bottom of page